Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Ly hôn hay tiếp tục cuộc sống “chồng chung, vợ chạ”?

Chồng tôi thừa nhận ngoại tình nhưng anh là thủ tục xin ly hôn người làm kinh tế chính trong gia đình. Thực lòng tôi vẫn không hoàn toàn hết tình cảm với anh. Tôi đau khổ không biết nên làm thế nào?
Giờ đây tôi thực sự đau khổ không biết nên quyết định ra sao vì nếu bỏ anh, mẹ con tôi sẽ vô cùng khó khăn với đồng lương ít ỏi 3 triệu/ tháng. Bỏ anh, con tôi sẽ không có bố, bỏ anh để tiếp tục đi bước nữa chắc gì  tôi sẽ hạnh phúc. Và thực sự từ sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn còn tình cảm với anh. Nhưng nếu tiếp tục, tôi không thể sống cuộc sống “chồng chung, vợ chạ”. Lòng tự trọng và sự ghen tuông sẽ luôn giày vò tôi. Bây giờ tôi phải làm thế nào? Xin hãy cho tôi một lời khuyên

Những tháng ngày êm ả ngắn ngủi
Tôi là một cô gái nhan sắc trung bình, tư vấn ly hôn đơn phương  con của một gia đình thuần nông kinh tế không khá giả. Học hết cấp 3, tôi thi đỗ và theo ngành thư viện của một trường Đại học thuộc khối xã hội. Ra trường, tôi không về quê mà ở lại Hà Nội xin việc. Tuy nhiên, trong thời buổi kinh tế khó khăn và ngành học của tôi không có nhiều nơi tuyển dụng, tôi không xin được một chỗ làm ổn định. Cuối cùng tôi nhận bán hàng theo ca cho một cửa hàng quần áo.
Ra trường được 1 năm, bắt đầu thấy mệt mỏi vì cuộc sống thuê trọ nơi đất chật người đông, tôi đang tính đến chuyện về quê thì bỗng gặp được anh. Anh cũng là dân ngoại tỉnh thuê trọ ở Hà Nội. Anh điển trai, thư sinh và tỏ ra là người khá tâm lý nhẹ nhàng. Anh học trường Đại Học Kiến Trúc và làm việc cho một công ty với đồng lương 8 triệu đồng/tháng. Anh và tôi quen nhau qua nhiều lần anh thủ tục ly hôn đơn phương hay đến cửa hàng tôi để mua quần áo. Tình cảm cứ thế đến nhẹ nhàng với cả hai. Sau 6 tháng yêu nhau, anh ngỏ lời cưới và tôi đã gật đầu.
Sau khi cưới, chúng tôi thuê một căn nhà trọ với giá 2,5 triệu đồng/tháng. Niềm vui đến nhanh khi chỉ sau 1 tháng tôi đã mang bầu. Cuộc sống của hai vợ chồng diễn ra êm ả nhưng chỉ sau 3 tháng đầu, anh bắt đầu có những cuộc điện thoại cho tôi báo về muộn vì phải đi gặp gỡ khách hàng. Ban đầu thì tuần 2 lần, rồi 3 lần và dần dần chẳng biết từ khi nào, chuyện anh tối nào cũng 9h mới xuất hiện ở nhà là điều đương nhiên. Anh giải thích với tôi “ nghề của anh phải gặp gỡ nhiều khách hàng. Mà khách hàng chỉ có thể gặp mình những lúc họ không phải tư vấn thủ tục ly hôn vướng bận giờ đi làm. Sau giờ làm chiều là khoảng thời gian thích hợp để anh gặp gỡ các đối tác”.
Tôi rất tin tưởng chồng và không hề nghi ngờ. Ngược lại, tôi còn nghĩ chồng mình đi sớm về muộn để kiếm tiền lo cho cuộc sống gia đình, cho đứa con sắp sửa chào đời nên càng thấy phải chăm sóc anh nhiều hơn nữa. Ngày nào tan ca làm về, tôi cũng cơm dẻo, canh ngọt kiên nhẫn chờ chồng về ăn cơm cùng vì sợ ăn một mình anh sẽ buồn.
Đi làm suốt ngày là thế nhưng khi trở về nhà, anh không hề có biểu hiện mệt mỏi và vẫn bình thường không hề cáu gắt với tôi. Chỉ có một điều tôi thấy băn khoăn và tự hỏi những buổi tối sao anh ăn quá ít, như là ăn để cho có vì.
Sự thật Phũ Phàng

Sau khi sinh, anh nói sẽ đưa hai mẹ con tôi về quê nội 3 tháng để tiện việc chăm sóc vì căn nhà trọ chỉ vỏn vẹn 20 m2 sẽ rất thủ tục xin ly hôn bất tiện khi bà nội lên chăm cháu. Tôi cũng thấy điều đó hoàn toàn hợp lý nên chấp nhận bế con về quê nội. Tuy chỉ có một điều vẫn làm tôi băn khoăn khi một chị hàng xóm sang thăm và rỉ tai tôi: “dù gì thì không nên thả rông chồng quá lâu, biết thế nào được”. Tôi nghe và thoáng có suy nghĩ lưỡng lự nhưng lại gạt đi vì cả bố mẹ đẻ tôi và cả bố mẹ chồng cùng nhiều bạn bè đều bảo tôi: “nên ở gần những người lớn tuổi để học cách chăm sóc trẻ nhỏ. Mình mới sinh lần đầu chưa có kinh nghiệm mà chuyện nuôi con đỏ đâu có đơn giản”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét