Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Trải nghiệm cuộc sống du học Canada

Bạn phải học cách làm quen với rất nhiều thứ xkld mới lạ khi đặt chân đến một đất nước như Canada , nội dung khuôn khổ bài viết này được tràn đầy hy vọng sẽ phần nào giúp các bạn hiểu hơn về cuộc sống , văn hóa và con người tại đất nước của “phong lá đỏ”. Khi đặt chân xuống mảnh đất xa lạ này , dường như mọi thứ đối với tôi đều thay đổi đến chóng mặt , công ty du học tại hà nội nào là khí hậu , khung cảnh và đặc biệt là tiếng nói. Nhiệt độ giảm hẳn so với ở Việt Nam , khoảng 10-11 độ. Những căn nhà thì nằm thưa thớt một cách lạ kì , tôi chợt nghĩ: “Chắc hẳn con người ở nơi đây sống “mạnh ai người nấy lo””. 
Còn về tiếng nói , vì tôi được ba mẹ gửi gắm vào trường Quốc tế hồi cấp hai , nên tôi thấy không gặp trở ngại cho lắm. Tôi có xác xuất nghe và hiểu được người bản xứ , học bổng du học nhật bản nhưng về phần nói thì không rỏ, không chắc là người ta có hiểu hay không? Đi vòng vòng sân bay một hồi , tôi nhận ra một gia đình người Canada cầm bảng tên tôi và chúng ta gặp nhau mừng như họ hàng từ xa đến thăm. Họ đưa tôi đến ký túc xá của trường Đại học Saskatchewan. Trên đường đi , đi du học úc mọi người hỏi tôi đủ thứ và cứ thế tiếng nói rộn ràng không ngừng cho tới khi tôi nhận được phòng ở. “Lạch cạch”! Mở cửa phòng ra , trước mắt tôi mọi thứ được sắp đặt ngăn nắp , trông rất không bị hạn chế. Tuy nội thất đầy đủ như: tủ lạnh , máy sưởi ấm , lò nướng , máy nước nóng , nhưng tôi vẫn phải mang nồi niêu xoong chảo và cả bộ đệm giường nữa. May lá điều này tôi đã được báo cáo trước bởi những người bà con có người dưới đi học trước tôi. Chính vì vậy trước khi tôi đi du học Canada cả tuần mẹ tôi đã lo đi siêu thị để mua những đồ dùng cần thiết còn ba tôi tìm và mua cục adaptor to tướng để tôi có xác xuất không bị hạn chế sử dụng các thiết bị “Made in Vietnam” bởi nguồn điện ở đây khác hằn so với bên mình. Trong căn hộ của tôi , có tới bốn phòng ngủ , hai nhà vệ sinh , một phòng ăn và một phòng khách. Tôi là người đầu tiên ở đây , vì tôi đến sớm hơn so với ngày nhà trường quy định. Ở một mình trong một căn hộ cũng vui vì mình được không bị hạn chế “tung hoành” , nhưng về đêm thì e là hơi đáng sợ. Bước đầu đến với Canada thật là thuận tiện với tôi , không có gì trở ngại cho lắm. Mong rằng những ngày kết tụ cũng vậy! 

Sáng hôm sau , tôi đi siêu thị để mua thức ăn về nấu , nhưng vì mới tới nên tôi chả biết đường xá gì cả. Gặp dịp tốt thay , tôi gặp một bạn Trung Quốc đang xách bao lăm là bịch thức ăn chạy về kí túc xá. Bạn đấy đã chỉ cho tôi: “Just go straight and you can see the supermarket”. Ban sơ đi siêu thị , công ty tư vấn du học mỹ tôi hăng hái mua rất nhiều thứ. Điều tôi chú ý đầu tiên là giá tiền sản phẩm. Confirm so với Việt Nam thì đồ dùng và thực phẩm ở đây mắc gấp đôi hoặc gấp ba lần. Tôi so đi tính lại mãi để quyết định mua một món đồ. Điều mắc cười là một số người Canada đi ngang qua và cười khi thấy tôi đang nhâm nhẩm toan tính với cái fone trên tay. Ôi , cảm giác quê quê làm sao ấy! Tôi không dám mua đồ mắc tiền , mà cũng không mua đồ rẻ nhất , vì chất lượng kém bỏ ra không đáng. Ở Canada , càng mua với số lượng nhiều thì giá càng rẻ. Nếu , như sữa tươi , một chai sữa 2L giá $3 còn 4L thì $4. Biết vậy , tôi liền mua sữa 4L , mua luôn 1kg đường và muối , 1 chai rửa chén và giặt đồ loại lớn. Mua xong tất cả mới chợt nhận ra đoạn đường về nhà khá là dài. Tôi còn nghĩ chắc mình sẽ rụng rời luôn cả hai cánh tay này vì xách đồ mất thôi , chẳng những thế khi đi được nửa đoạn đường trời tự dưng trút mưa trong thời khắc khôn xiết cực khổ này. Vừa lúc đó một chiếc xe ôtô tới gần với một giọng nói đồng vọng : “Come in , I drive you home”. Lúc đó , trong đầu tôi chỉ quanh quẩn nỗi sợ rồi hình dung lung tung , nghĩ rằng người ta bắt cóc hay cướp tiền này nọ. Trấn tỉnh một hồi , cửa kính xe mở ra , một cô gái trạc tuổi chị tôi nhìn ra với vẻ mặt tươi tỉnh , gây được tình cảm mến thương ở người khác và nở nụ cười thân thiện. Tôi cũng ngập ngừng rồi cùng quan điểm hoặc suy nghĩ với ai đó lên xe. Trên đường về , chị ấy giới thiệu mình và hỏi tí xíu về tôi. Gần đến kí túc xá , chị còn viết số fone và bảo tôi nếu tôi cần gì thì hãy gọi cho chị ấy. Trong lòng tôi chợt cảm thấy vui và cảm động vì không như ban sơ tôi đã nghĩ , những người dân nơi đây vẫn rất thân thiện quá và có lẽ ông Trời thương cho thân tôi lẻ loi nơi xứ người , đã cử họ tới giúp khi tôi đang gặp khó khăn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét